Ve Chai Ơi công bố kết quả "Thư Họa Yêu Thương"

 Sau thời gian làm việc nghiêm túc và công tâm, Ban Giám khảo đã hoàn thành việc chấm điểm các bài dự thi. Mỗi trang viết đều chứa đựng những tình cảm chân thành, những câu chuyện giản dị mà xúc động về gia đình và lao động. Và giờ đây, Ve Chai Ơi xin vui mừng công bố kết quả cuộc thi viết:

Giải nhất - Phan Thành Tú (2012)

Bài viết kể lại hình ảnh người mẹ làm nghề ve chai bằng giọng văn chân thật, đầy cảm xúc. Qua những ký ức đời thường, em bày tỏ sự biết ơn và niềm tự hào với mẹ – người phụ nữ mạnh mẽ, hy sinh thầm lặng vì gia đình.Nhận xét: Bài văn giàu cảm xúc, mạch lạc, lột tả chân thực tình mẫu tử và giá trị lao động. Tác phẩm không chỉ chạm đến trái tim người đọc mà còn truyền đi thông điệp đẹp về sự trân trọng, yêu thương và biết ơn cha mẹ. 

Giải nhì - Nguyễn Ngọc Như Ý (Lớp 6)

Đồng giải ba - Nguyễn Thị Ngọc Hân (Lớp 7) - Hồ Thị Tường Vy (2011) - Huỳnh Khải Nhân (2018)

Đồng giải khuyến khích - Trương Tấn Thành (2014) - Nguyễn Hồ Phi Long (2015) - Hồ Mỹ Quyên (2012)

Xin chúc mừng các bạn đạt giải và cảm ơn tất cả thí sinh đã tham gia – mỗi bài viết đều là một món quà ý nghĩa gửi tặng gia đình và chính mình.

Dưới đây là bài dự thi của bạn Phan Thành Tú:
“Em nhớ những buổi sáng sớm, khi ánh nắng chưa kịp len lỏi qua các con hẻm nhỏ, mẹ em đã bắt đầu dậy để đi mua ve chai, mặc dù em dậy trễ hơn, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng xe của mẹ rời đi và trở về với những lon bia, chai nhựa và sắt vụn,…
Em lớn lên trong một gia đình không giàu lắm. Nhà nhỏ, đồ đạc đơn sơ, nhưng lúc nào cũng sạch sẽ và đầy ấp tiếng cười. Mẹ là người gách vác việc nuôi gia đình và cũng là người duy nhất trong nhà làm nghề ve chai. Mỗi ngày, mẹ em chạy chiếc xe cũ kỹ đi đến khắp các con phố, từng ngõ nhỏ, từng khu chợ để thu mua những món đồ người ta bỏ đi. Mẹ không quản nắng mưa, không ngại đường xa. Mỗi món đồ người ta không cần nữa, mẹ đều gom về, phân loại cẩn thận, vì mẹ biết: đó là cơm áo, là tiền bạc, là thuốc men, là tương lai của em.
Mẹ không bao giờ than vãn. Có hôm, trời mưa tầm tả, mẹ về nhà với áo quần ướt sũng, tay lạnh cống, nhưng vẫn nở một nụ cười tươi và kể cho em nghe những câu chuyện trên đường đi. Có hôm, trời nắng gắt, mẹ về với gương mặt đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt lưng áo, nhưng vẫn hỏi em “Hôm nay con học có vui không?” Em biết mẹ mệt lắm, nhưng mẹ chưa bao giờ để em thấy mẹ yếu đuối.
Em từng thấy xấu hổ khi bạn bè hỏi mẹ em làm nghề gì, em ngập ngừng không biết trả lời sao. Em sợ ánh mắt thương hại, sợ lời trêu chọc. Em từng ước mẹ làm một nghề khác, một nghề “sạch sẽ”, “đẹp đẽ” hơn. Nhưng rồi em lớn lên. Em bắt đầu hiểu rằng mẹ không chọn nghề, mẹ chọn cách sống. Mẹ em chọn lao động chân chính, chọn hy sinh, chọn yêu thương.
Em bắt đầu nhìn mẹ bằng một ánh mắt khác. Em thấy mẹ không chỉ là người lao động, mẹ là người chiến đấu. Mỗi ngày mẹ ra đường là một ngày mẹ đối mặt với sự mệt mỏi, với ánh nhìn coi thường. Nhưng mẹ vẫn đi làm, vẫn cười. Mẹ không cần ai thương hại, mẹ chỉ cần em học tốt, sống tử tế, và không phụ lòng mẹ.
Có những đêm em thức khuya học bài. Mẹ không giỏi lắm, nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm đến việc học của em, mẹ không nói gì nhiều, chỉ xoa đầu em và bảo “Giỏi lắm, cố lên con” Em biết trong lòng mẹ, niềm vui ấy lớn hơn bất kỳ món đồ nào mà mẹ từng mua được.
Có hôm mẹ đi về muộn, người mệt lả, nhưng vẫn nấu cho em một tô cháo nóng. Em bảo, mẹ đi nghỉ ngơi đi, mẹ chỉ nói “Con ăn rồi học cho khỏe” Em biết, mẹ không chỉ nuôi em bằng cơm áo, mà bằng cả trái tim.
Giờ đây em không còn ngại ngùng khi nói về công việc của mẹ. Em tự hào vì mẹ là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, dám gánh cả gia đình trên chiếc xe ve chai cũ kỹ. Mẹ không có danh tiếng không có địa vị, nhưng mẹ có một trái tim vĩ đại. Mẹ dạy em rằng, giá trị của con người không chỉ nằm ở nghề nghiệp, mà ở cách sống và yêu thương.
Em biết dù sau này em có thành công đến đâu, em cũng không bao giờ quên hình ảnh mẹ bên chiếc xe mua ve chai, nhưng mẹ cũng là người duy nhất khiến em tin rằng: tình yêu thương có thể vượt qua mọi nghèo khó.
Mẹ không cần được ghi nhận, mẹ không cần được vinh danh, mẹ chỉ cần em sống tốt. Và em hứa với lòng mình: em sẽ sống tử tế, học giỏi, làm người đàng hoàng để mẹ không còn phải chạy chiếc xe ấy mãi, để mẹ có thể tận hưởng và nghỉ ngơi. Để mẹ biết rằng những hy sinh của mẹ không uổng phí.